Nhưng bỗng có lúc, do phước tu hoặc căn tính thiện lành, tánh biết bỗng chiếu rọi. Vị đó quay trở về, soi rọi chính mình, thân-tâm về làm một. Trở về quán tự tại một cách tự nhiên, thì bỗng thấy ra "mình".
Như thế, "bản ngã" chỉ là cái ta ảo tưởng gán lên "mình". Mình chính là "thời-vị tính" của thực tại thân-thọ-tâm-pháp đang vận hành theo nguyên lý tự nhiên của Pháp. Cho nên có thể nói, "mình" vốn nó hoàn toàn vô vi, vô ngã.
Trở về với chính mình là để thấy rõ trong sự vận hành của thực tại thân-thọ-tâm-pháp thì hoàn toàn không có bản ngã. Chỉ có cái "ta" ảo tưởng mới sinh nghiệp tốt-xấu. Mình thì không có nghiệp tốt-xấu.
Lành thay...
(Theo ý thầy Viên Minh)