Khi cho rằng ai đó xấu, tâm ta bị nặng xuống và khổ đau đi tới với ta, vì ta thấy ai, ta cũng nghi ngờ; ta sống mất hết hy vọng, vì ta nhìn thấy ai cũng xấu cả.
Nhưng, ta quên đi một điều hết sức quan trọng trong đời sống rằng: “Ta nghĩ xấu cho ai là tâm ta xấu trước, ta nghĩ tốt cho ai là tâm ta tốt trước”.
Ta chỉ có hạnh phúc và thoải mái, đầy nghị lực để sống, khi ta nghĩ được rằng: “Mọi người chung quanh ta không có ai xấu cả, nếu có chăng, chỉ có cái tâm ta xấu, khi nó đang nghĩ xấu về một người khác!”.
Và ta biết rất rõ rằng: “Người kia xấu, vì họ chưa có đủ điều kiện để biểu hiện cái tốt đó thôi”. Hoặc "ta chưa đủ tốt để họ tốt lại với ta". Nghiệp ta còn nặng, nên ta phải gánh lấy điều này...
Ta hãy thực tập nhìn vào những cái tốt của người để tâm ta có nhiều cơ hội đi lên. Ta nên nhớ, ở đời không có ai là người hoàn toàn xấu, chỉ có tâm ta xấu, nên ta luôn luôn thấy cái xấu của người!
Vậy, ta hãy phát tâm làm một đốm lửa nhỏ giữa mùa đông, hay một giọt nước nhỏ giữa mùa hạ, để tâm ta có mặt trong tâm mọi người!
Thầy Thích Thái Hòa.
Trích tập:Thảnh Thơi Mọi Nẻo Đường Về