Mỗi người trong chúng ta phải sống cuộc sống của mình. Đừng phí thời gian suy nghĩ về ai là người tài ba nhất.
Mắt không nói "Vâng, chúng tôi ở thấp hơn, nhưng chúng tôi thấy nhiều hơn."
Lông mày không nói "Vâng, chúng tôi không thấy gì hết, nhưng chúng tôi ở chỗ cao hơn."
Sống theo pháp Phật là làm tròn chức năng không tác ý rằng mình đang làm. Núi không tác ý nó cao. Biển không tác ý nó rộng và sâu. Mỗi một sự vật trong vũ trụ hoạt động không tác ý về việc nó đang hoạt động.
Chim hót, hoa cười tự nhiên, không liên quan gì đến người tọa thiền dưới chân núi.
Chim không hót để tôn vinh người ngồi thiền. Hoa không nở để phô trương cho khách yêu hoa. Cũng như vậy, không phải ngồi thiền để tìm đến giác ngộ. Mỗi hiện hữu chỉ đơn giản thực hiện chính mình, qua mình và cho mình.
Tôn giáo là sống đời sống của chính mình, hoàn toàn tươi mới, không bị người nào khác tác động.
Điều gì bạn đang nhìn vào? Bạn không thấy rằng đối tượng là chính bạn?
Hậu môn không cần phải hổ thẹn vì là hậu môn. Bàn chân không có lý do gì đứng lên phản đối vì chúng chỉ là bàn chân. Cái đầu không phải là quan trọng nhất, và cái rún không phải cho rằng nó là cha đẻ của mọi thứ.
Cũng lạ lùng là người ta nhìn vào vị thủ tướng như là như một con người đặc biệt quan trọng. Mũi không thể thay thế cho mắt, và miệng không thể thay thế cho tai.
Mỗi sự vật có căn cước riêng, không gì có thể vượt qua trong toàn thể vũ trụ.
Một bọn trẻ bắt một con chuột nhốt vào lồng. Bọn chúng háo hức nhìn cách nó đâm mũi vào thành lồng đến chảy máu, vùng vẫy đến rach đuôi, rồi thảy nó cho mèo ăn. Nếu ở trong hoàn cảnh con chuột, tôi sẽ nói với mình: "Loài người chết tiệc đừng lấy tôi làm trò vui!" VÀ TÔI CHỈ ĐƠN GIẢN NGỒI THIỀN.
Thiền sư Sawaki Kôdô Rôshi