Chuyện 2: Bà Nguyễn Thị Thanh quê ở miền Trung, lên vùng Đức Trọng, Lâm Đồng lập nghiệp từ những năm 1980. Chồng bà tên Trường cùng quê, gia cảnh đều nghèo khó.
Thời gian đầu, hai vợ chồng đi làm thuê cuốc mướn sống tằn tiện qua ngày. Sau, vay mượn tiền của anh em họ hàng, bà mở quầy bán gà, vịt tại chợ thị trấn.
Lúc đầu, ngày bà chỉ túc tắc bán được một vài con. Sau, khách đông dần, ngày bà thịt vài chục con. Những ngày giáp Tết hay mùa cưới, bà thịt cả trăm con, đủ loại: gà, vịt, thỏ, chó, ngan, ngỗng…
Bà kể, thu nhập trung bình mỗi ngày 500.000 VNĐ. Những ngày đông khách, bà kiếm vài triệu ngon ơ. Từ bấy, kinh tế nhà bà phất lên như diều gặp gió. Cả làng ngưỡng mộ.
Nhờ giết thịt gia súc gia cầm mà kinh tế nhà bà Nguyễn Thị Thanh phất lên như diều gặp gió... Một chiều nọ, có bà cụ già tay bị tay gậy đến nhà bà xin ăn.
Nhận chút thực phẩm và ít tiền từ tay bà, cụ già ăn xin bảo:
- Cô ơi! Nhà cô sắp có đại họa rồi đấy. Cô nghe tôi, nên dừng lại nghề sát sinh, phát tâm ăn chay niệm Phật để giải nghiệp kẻo sau này hối hận cũng chẳng kịp đâu.
Nghe vậy, bà Thanh tức giận, gắt gỏng:
- Bà này ăn nói luyên thuyên. Xéo ngay ra khỏi nhà tôi. Từ rày, đừng có vác mồm đến đây xin ăn nữa nhé!.
Một tuần sau. Có gia đình ở thị trấn Liên Nghĩa tổ chức đám cưới con trai, đặt bà Thanh làm một tạ thịt chó. Chồng bà phải mất 2 ngày xuôi ngược khắp nơi thu mua cả thảy được 9 con. Buổi chiều, trong lúc ngồi đun nước sôi chuẩn bị làm thịt, nhìn vào cái lồng nhốt chó, bỗng dưng bà bị hút vào con chó cái màu vàng. Nó có chửa, bụng khá to, nằm bệt dưới lồng vì mệt. Chợt bắt gặp ánh mắt của bà Thanh đang nhìn, con chó vàng liền nhỏm dậy. Nó dúi cái mõm qua ô lồng sắt, mắt nhìn bà như van lơn, ư.. ử kêu như van xin tội tình. Bà Thanh chợt rùng mình...
Bà hớt hải chạy lên nhà, bảo chồng:
- Ông ơi! Con chó vàng nhốt ở lồng dưới gốc cây ngọc lan đang có chửa. Nó vừa van xin tôi đấy. Hay là mình để nuôi vài tuần, chờ nó đẻ xong rồi giết thịt sau ông nhé!
- Bà có điên không đấy? Con chó biết nói à mà bà lại bảo là nó van xin bà? Vớ vẩn!.
Nói đoạn, ông bước huỳnh huỵch ra sân, cầm cái chày bằng gỗ lim đen bóng. “Đốp”... Bà Thanh chạy ra đến nơi, đã nhìn thấy con chó vàng nằm chết không kịp chu lên một tiếng. Hai mắt nó ướt nhèm. Mổ bụng, lôi ra 5 con chó con còn chưa đủ hình hài. Bà Thanh bỗng thấy sống lưng ớn lạnh.
6h chiều mới làm thịt xong 9 con chó. Ông Trường chồng bà phải huy động thằng Tuấn, con trai cả đang học lớp 12 nghỉ học thêm để phụ ông chở lên thị trấn. Hai bố con đi hai xe.
Buổi tối, bà Thanh chờ mãi không thấy chồng và con về.
Sốt ruột, điện thoại cho chồng thì nghe tiếng gắt:
- Tôi với thằng Tuấn đang uống rượu trên đám cưới. Khuya mới về. Bà cứ ngủ trước đi.
11h đêm chồng con vẫn chưa về. Ruột bà Thanh nóng như lửa đốt...Tiếng chuông điện thoại kêu reng...reng.
Tiếng thằng Tuấn hốt hoảng: - Mẹ ơi! Bố con bị tai nạn chết rồi...
Sau này, thằng Tuấn kể: “Tan bữa tiệc cưới, hai bố con phóng xe về. Bố đi trước, con đi sau. Đột nhiên, xe ông Trường đâm thẳng vào gốc cây bên đường. Xe máy đổ ầm. Ông Trường ngã vật xuống đường, đầu đập vào tảng đá, vỡ toang”. Sau cái chết của chồng, nhớ lại lời dặn của bà cụ ăn xin hôm nào, bà Thanh thấy rờn rợn... Lẽ nào lời tiên tri về đại họa giáng xuống nhà bà là thật???
coitaba.net (ST)