Trong cơn mê man của một giấc ngủ dài, tôi nghe tiếng một ông lão gọi bên tai tôi: “Này con, thức dậy để đi tìm anh con về nhà. Mẹ, ba con, ông bà nội của con đang nóng lòng chờ hai anh em con về ăn cơm trưa đó”. Nhờ tiếng gọi đó, tôi đã tỉnh ngủ.
Khi thức dậy, tôi thấy mình đang nằm trên một cồn cát trắng, sát bên cạnh một vùng nước mênh mông. Nhìn quanh bốn phía chẳng thấy nhà cửa, chẳng thấy bóng dáng người qua lại. Nhìn vào thân thể, tôi bỗng thẹn thùng vì thấy mình trần trục, không có quần áo gì cả. Nhìn vào ngực, tôi bắt gặp bức tượng nhỏ Quan Âm Bồ tát mạ vàng mà mẹ đã đeo vào cổ cho tôi khi trước. Tôi mỉm cười, cầm bức tượng này vân vê trên tay, rồi nói: “Phật Quan Âm ơi! Anh của con đâu rồi? Nếu anh con bị nước cuốn trôi thì mẹ, ba, ông bà nội, ông bà ngoại con sẽ khóc đó. Con không muốn mất anh mình. Phật Quan Âm ơi! Xin chỉ cho con biết anh đang ở đâu để con tới dẫn anh về nhà kẻo mẹ lo. Mẹ thương hai anh em con lắm”.
Vừa cầu khẩn Đức Quan Âm vài tiếng, tôi ngẩng đầu nhìn ra phía sóng nước trùng khơi và thấy một con đò nhỏ đang thoăn thoắt đi về phía tôi. Tôi reo lên mừng rỡ, chờ đợi và nhảy ra ôm lấy anh tôi khi đò vừa đến. Anh tôi đến trên chiếc đò nhỏ với một ông lão. Sau phút chốc, tôi ôm anh mình mừng mừng tủi tủi, quay lại thì không thấy chiếc đò và ông lão đâu nữa. “Ồ, anh ơi! Chiếc đò và ông lão đi đâu mất rồi?” Anh tôi cũng ngạc nhiên như tôi, cả hai anh em mở to mắt tìm kiếm. Nhưng giữa cánh đồng nước mênh mông, vẫn im lìm không một bóng thuyền đò qua lại. Ông lão chèo đò biến mất, chiếc đò cũng không còn. Anh tôi thuật lại rằng khi bị cơn nước đẩy, anh tôi không nhìn thấy tôi đâu cả, nên đã la lớn bảo tôi niệm Phật để được Phật Bà giúp đỡ. Anh tôi biết mình sắp chết đuối và nhớ lời mẹ dặn là khi gặp tai nạn thì niệm danh hiệu Quan Âm để được Phật Bà cứu độ. Lúc đó, anh tôi tin là có Phật Bà và Phật Bà rất linh thiêng, nên anh tôi không quá lo sợ. Anh nhắm mắt và thầm niệm: “Nam Mô Đại Từ Đại Bi Cứu Khổ Cứu Nạn Linh Ứng Quán Thế Âm Bồ tát”. Niệm chừng được mười lần danh hiệu Phật Bà thì anh tôi chẳng còn hay biết gì cả. Khi tỉnh dậy, anh thấy mình đang nằm trên chiếc giường tre với bộ quần áo xanh mới, bên cạnh bếp lửa đang nấu nồi cháo trắng sôi sùng sục. Trong nhà chỉ có một mình ông lão tuổi chừng 70, tướng mạo rất đẹp, miệng tươi cười như Phật Di Lặc. Ông lão lấy cháo trộn với đường cát cho anh tôi ăn một tô lớn rồi khen anh tôi ngoan, giỏi, còn nhỏ mà biết tin Phật Bà Quan Âm. Anh tôi hỏi: “Ông có biết Phật Bà ở đâu không?” Ông lão cười và đưa tay chỉ vào trái tim anh tôi, ý như muốn nói Phật Bà ở nơi tâm này. Ăn cháo xong, ông lão nói với anh là đi tìm tôi và sẽ đưa cả hai anh em về nhà.
Anh tôi ngồi trên chiếc đò nhỏ và ông lão đưa anh tới đây gặp tôi. Tôi bảo anh: “Như vậy ông lão đó chính là Đức Quan Âm mà anh em mình thường nghĩ và niệm tên của Ngài lâu nay”.
Anh tôi gật đầu và thốt lên: “Ừ hơ, ờ hơ, anh có cảm giác là ông lão này lạ lùng lắm, không phải một người thường”. Mặt trời chiếu lên cao, anh tôi cởi chiếc áo đang bận trùm lên mình tôi. Hai anh em tôi dắt nhau về nhà một cách bình an. Chuyện này xảy ra tại thôn Phường Sắn, năm ấy anh Hai tôi mới khoảng 9 tuổi. Phường Sắn là một thôn nhỏ thuộc làng Long Hưng, Hải Lăng, Quảng Trị, nơi tôi sinh ra và lớn lên. Nguyễn Năng Diêu, anh Hai tôi ghi lại chuyện này trong nhật ký của mình. Tôi cung kính chép lại nơi đây để cống hiến đến quý thân hữu xa gần trải nghiệm về sự cảm ứng gia trì thật vi diệu của Đức Quán Thế Âm Bồ tát.