-
Khi học làm bạn với chính mình, ta cũng thôi bớt những mong cầu, những ý nghĩ nương tựa người khác. Ta chợt ngộ chỉ khi lòng ta đủ can đảm và vững chãi, thì ta mới có thể mang đến sự lành mạnh cho người khác, hay cho chính người bạn tri kỷ của mình.
-
Cuộc sống là bất tận và bí ẩn. Những nếu ta bước vào đời sống với nỗi sợ, ta như đi trong ánh sáng với tâm hồn run rẩy. Ánh sáng xinh đẹp và long lanh, nhưng ta lại sợ ánh sáng.
-
Con người cân bằng khi họ sống một cách thực tế. Thực tế (đối mặt trọn vẹn với thực tại) chứ không phải thực dụng (chỉ biết đến lợi ích cá nhân mình, đề cao vật chất, xem nhẹ tinh thần).
-
Có những điều rất nặng nề trở nên nhẹ bẫng. Có những cái phải giữ chặt, lại được buông lơi. Nhẹ đi, về KHÔNG.
-
Ở đời, cám dỗ nơi đâu cũng có. Điều quan trọng không phải là né tránh cám dỗ, sợ hãi cám dỗ, buông xuôi theo cám dỗ, phản ứng đúng sai lại với cảm dỗ, mà phải nhìn thấy được bản chất thật sự của nó là gì.
-
Hãy sống một cuộc đời bình thường cũng ám chỉ việc những người sống thuận chân lý là sống bình thường, và những trường hợp còn lại đều đang bất thường, đều đang bị cuốn trôi trầm luân trong những tạo tác của bản ngã ảo tưởng.
-
Nếu muốn có một dung mạo xinh đẹp, ắt phải nuôi dưỡng tâm hồn mình. Chỉ khi tâm hồn rạng rỡ, đáng yêu, bạn mới có thể tạo được vẻ đẹp mỹ lệ bền lâu.
-
Con biết là Bồ tát Địa Tạng cũng có năng lượng vững chãi và bao dung của đất Mẹ, vì thế nên Ngài có thể ôm ấp và chuyển hóa tất cả.
-
Biết sống một mình nghĩa là biết sống hướng vào mình để soi sáng chính mình, thấy sự thật ngay nơi mình, thì khi đó, cái biết sống một mình mới thực sự trọn vẹn.
-
Sống thiền không có nghĩa là cứ cố làm đúng trong tất cả mọi trường hợp, mà là trải nghiệm các trường hợp để thấy mình, để rồi từ đó điều chỉnh hành vi và nhận thức của mình cho đúng đắn.