Mẹ ghi vào đây dòng thơ bé nhỏ.
Gửi các con yêu quý trên đời.
Tuổi xuân tàn theo mái tóc trắng ngời.
Dĩ vẵng qua đi thời gian lặng lẽ.
Các con ơi! Ai thương con bằng mẹ?
Dưỡng nuôi từ hòn máu đỏ tươi.
Đến hôm nay các con đã thành người.
Mẹ phải chịu bao nhiêu là gian khổ.
Con càng khôn mẹ càng lo tần tảo.
Chạy ngược xuôi buôn bán để nuôi con.
Từ sớm mai cho đến lúc hoàng hôn.
Đông lạnh, mưa rơi, bão bùng buốt giá.
Cả những ngày bức oi trời nắng hạ.
Một nắng hai sương, dẫu dài vất vả thân mình.
Các con đau, mẹ xót cả thân mình.
Các con khóc, con tim mẹ tan vỡ.
Xa các con lòng ngập tràn thương nhớ.
Một ngày trời mà như cả năm trường.
Cứ vào ra cho lặng lẽ bao yêu thương.
Lòng phập phùng lo âu bao suy nghĩ.
Mẹ sợ rằng con chưa đầy đủ trí.
Tuy có tài nhưng phúc đức còn mỏng manh.
Các con hôm nay sự nghiệp đã thành danh.
Hãy nhớ tới những ngày xưa cực khổ.
Có tiền phải chi tiêu đúng chỗ.
Bớt ăn tiêu để bố trí chúng sinh.
Giúp đỡ người ta bằng tấm lòng thành.
Để tạo phúc cho sau này an lạc.
Điều quý giá không phải là tiền bạc.
Vì tình người mới cao cả con ơi!
Sống làm người phải trung hiếu trọn đời.
Gieo nhân nào con sau này hưởng quả.
Nợ nhân gian đều phải lo mà trả.
Thế thái nhân tình khó lắm đấy con ơi!
Mấy chục năm mẹ sống với cảnh đời.
Giờ hiểu ra mẹ mới lo sám hối.
Tu phước lành cho con hưởng về sau.
Mẹ chẳng mong chi đến cảnh sang giàu.
Mẹ chỉ cần sống Vui vẻ - Mạnh khoẻ.
Vì giàu có, ốm đau càng khổ.
Ảnh minh họa.
Nằm đệm nhung mà nhức nhối tâm can.
Tâm không sạch vì mơ uớc xa hoa.
Cứ lo âu vì sự đời Sống – Chết.
Khi con người đường trần gian đã hết.
Lại trắng tay khi nhắm mắt lìa trần.
Mẹ thầm lo các con mình lầm lỗi.
Mẹ thầm lo lối con đi mù tối.
Nào bạc vàng có cứu được con đâu.
Thà thảnh thơi sống chẳng có khổ sầu.
Hồn thanh tịnh khi rời trần thế.
Các con ơi hãy nghe lời mẹ nhé!
Không ăn chay thì con hãy phóng sinh.
Cứu muôn loài thì sống mới an lành.
Hãy bố thí cúng đường chư phật.
Của bố thí không bao giờ bị mất.
Cũng như đem của cải gửi ngân hàng.
Một ngày khi phúc báo vẹn toàn.
Của bố thí sẽ về con trở lại.
Mẹ khuyên các con chớ nên ngần ngại.
Hãy cố mà nghe lấy lời mẹ khuyên răn.
Đừng để rồi đây hối hận ăn lăn.
Nước tới ngực làm sao con nhảy kịp?
Đường đạo sự các con nên bước tiếp.
Rồi ngày mai hạnh phúc sẽ về con.
Đó là giàu sang, đó là phú quý.
Hãy lắng nghe rồi các con suy nghĩ.
Vì dù cho mẹ để lại cả kho vàng.
Cũng không bằng mẹ dành con phúc đức.
Mẹ chấp nhận tu hành là khổ cực.
Khổ cực qua đi hạnh phúc sẽ tràn đầy.
Bao nhiêu nỗi niềm mẹ gửi gắm vào đây.
Mong các con khắc ghi mà học hỏi.
coitaba.net (ST)